Tuổi trẻ mình chẳng quen chàng Tây nào, thế mà đến tuổi “không còn trẻ nữa” mình phải vật lộn để lấy lòng không chỉ một, mà là 14 chàng Tây cùng một lúc. Nói Tây bởi vì các anh ý đều nói tiếng Anh, chứ không phải các anh ý đến từ Âu hay Mỹ đâu ạ.
Nói vui vậy thôi chứ các anh ấy chính là các chàng trai và cô gái trong lớp học của tôi.
Trình tiếng anh của tôi chẳng có mấy tự hào. Sử dụng để nghiên cứu tài liệu thì chẳng là vấn đề gì, vì có cả tá công cụ tra cứu. Khi giao tiếp trực tiếp, dù chẳng tự tin gì đâu nhưng ít nhất tôi có cả cơ thể này để có thể diễn đạt được bất cứ điều gì tôi muốn nói, và tất nhiên không gian, ngữ cảnh cũng làm con người ta dễ dàng hiểu nhau hơn.

Tôi bước vào một cuộc chinh phục với trình tiếng anh còi như vậy. Cuộc chinh phục đó qua Internet với những hôm kết nối tậm tịt. Giọng của các anh chàng cô nàng tuổi 3-6 lúc tỏ lúc mờ. Và nhiệm vụ của tôi là phải thật cuốn hút, thật sinh động, thật thú vị để các anh đấy phải lòng tôi rồi chủ động join vào hoạt động với tôi hoặc ít nhất cũng sáng mắt khi tôi ngỏ lời mời. Bởi vì chỉ có tinh thần đó, những gì tôi nói mới có thể đi vào lòng anh ấy. Tôi cần kể những câu chuyện thú vị, tôi cần nói những câu hội thoại tự nhiên cuốn hút và thấu cảm. Tôi cần giới thiệu bài học với những giáo cụ mà từ trước giờ chưa kể việc ghi nhớ các bước như thế nào, lời lẽ ra làm sao, thao tác như thế nào thì việc ghi nhớ tên bằng tiếng việt đã là một sự nỗ lực. Rồi tôi còn cần phản xạ với những tình huống bất ngờ trong giờ học một cách thật tự nhiên để không tạo ra bất cứ một “rào cản” nào trong việc học của trẻ. Và vì vậy, công cuộc chinh phục này cũng có lắm điều thú vị. Đây là một trong những câu chuyện đó:
K. là học sinh mà tôi có nhiệm vụ lên Kế hoạch học tập trong tuần. K. đáng yêu gần chết với đôi mắt to tròn, môi cong nũng nịu, lại còn lịch sự, thông cảm và rất chăm chỉ. Mỗi giờ học còn chia sẻ đủ thứ cho cô giáo nghe nữa. Nhưng rồi sau đó có vài lần tôi dạy K., K. chia sẻ điều gì đó nhưng tôi không hiểu. Chẳng nhẽ cứ Can you say it again mãi cũng khiến trẻ chán, thế là tôi chuyển sang bài Wao, Ok và Move on. Rồi có lúc tôi cũng thấy chàng mắt tròn mắt ngơ ngác khi tôi nói câu gì đó, chắc chàng không hiểu !? Tôi thực sự không có lỗi mà, bài học luyện trước rồi thì không sao, nhưng tỷ thứ chuyện trên trời dưới bể của các chàng ấy, lại còn liên quan văn hóa văn minh các kiểu, hãy thông cảm cho phản xạ tiếng anh của cô!
Rồi hôm thứ 3 vừa rôi cô mời K. khi nhìn thấy K. đang rảnh, và chàng nhất định từ chối, rồi chàng quay sang làm việc với cô H.
Hôm thứ 4, cô G lại ngỏ lời với K. một lần nữa khi K. muốn có thêm một activity. Và K. lại nhìn sang ba mẹ và lắc đầu quầy quậy.
Nhận ra điều này, tôi buồn lòng lắm. Cảm giác thất vọng tràn trề vì mình đang trở thành rào cản trong hành trình của trẻ, vì cảm giác mình không làm tốt – không biết mấy bạn thất tình có cùng tâm trạng này không nữa. Nhưng rồi tôi cũng biết mình cần chấp nhận, cần cho mình thêm thời gian, cần tìm cách giải quyết và đi qua nó.
Và quả thực như vậy. Một câu chuyện tương tự xảy ra đầu tuần với hai anh em sinh đôi Ch. và Ch. Thế nhưng hôm nay hai bạn đã lại gọi cô G. để được nghe một câu chuyện.
Và cuối ngày hôm nay, tôi nhận được tin nhắn này từ mẹ của K. (thông qua cô giáo Lead). Những vị phụ huynh thật là nice hết sức. Và cả những người đồng nghiệp khác nền văn hóa, chưa một lần gặp mặt lại gần gũi, thông cảm và yêu thương đến vậy.
Tôi biết ơn những điều tôi đang đi qua!
P/s mẩu chuyện hôm nay:
Hướng dẫn S. một trò chơi Music and Movement, rồi sau đó tôi gửi lời bài hát cho mẹ của bé qua tin nhắn zoom để bé và mẹ chơi sau giờ học. Và sau một lúc, bé khoe với tôi thành quả là bé đã chép lời toàn bộ bài hát đó lên giấy. Đây người ta gọi là bùng nổ về viết ở trẻ 5 tuổi.