
Có lần mình và chị Y. gọi điện cho nhau, trong cuộc nói chuyện, mình có kể với chị chị việc mình đang làm ở chỗ mấy em mồ côi và những khó khăn mình gặp phải. Mình setup một lớp học không có cả cái giá để đặt giáo cụ, không được đặt thêm bất cứ đồ vật gì mới gì vào không gian, phòng ốc phải được trả lại mặt bằng “không có gì” sau khi hoạt động xong. Rồi thì giờ giấc lộn xộn, môi trường không thể kiểm soát – hôm có phòng, hôm không vì phòng học sẽ trưng dụng cho việc khác, hôm có khách này đến, hôm có khách kia . Và cả con người, khi thì có người trông trẻ ở ngoài, khi thì các bác phải tranh thủ làm rất nhiều những việc khác. Chị Y bảo “Đến tháng 8 là bọn trẻ được đón đi học rồi (lúc này đang là tháng 3), chọn việc dễ mà làm em ạ, em chỉ cần tổ chức cho các con hoạt động hát hò, vận động chung – như vậy cũng tốt lắm rồi”.
Lúc rối rắm, có khi mình đã coi lời của chị là sự động viên, là định hướng mà mình nên làm vì chị là người có cái đầu rất sáng, việc gì cũng giỏi. Vậy mà cuối cùng mình vẫn cứ chọn việc khó. Mình nhớ đến những đ
ứa trẻ cở Casa De Bambini năm 1907như cái ngày đầu mình nảy sinh ý tưởng. Mình thực sự mong muốn tụi trẻ có những giờ phút dù là ngắn ngủi, được thực sự tập trung vào điều mà chúng thích. Được sờ được chạm vào những món đồ chơi và tận hưởng thực sự, được thỏa sức sáng tạo, được tôn trọng không gian riêng tư. Mình muốn chúng biết cảm giác chúng được tôn trọng thế nào, và chính trẻ cũng nhận được niềm vui từ việc tôn trọng người khác. Mình muốn tụi trẻ được cầm quyển sách đúng cách, biết cách trân trọng, nâng niu và tận hưởng. Mình muốn trẻ được trải nghiệm cảm giác sống trong một môi trường có trật tự, có sự bình yên, an toàn… nó tuyệt vời thế nào.
Và thế là, chúng mình lại tận hưởng sự cặm cụi.
Sáng nay, sau một tuần gián đoạn do phòng học bị trưng dụng. Khi bất ngờ cũng có giáo tiếng anh tình nguyện đến hướng dẫn bọn trẻ với những trò chơi vui nhộn. Vậy mà lũ trẻ vẫn thay nhau đến bên mình, kéo tay mình: Cô ơi vào học bài đi.
Cũng sáng nay, khi TV trong phòng học bị hỏng. Bác thợ đi ra đi vào tìm cách sửa, rồi bác bàn bạc, bác bật TV để kiểm tra và hướng dẫn sử dụng cho người khác – ồn ào, lộn xộn. Vậy mà lũ trẻ có đứa không nhìn lên màn hình, có đứa chỉ liếc mắt qua khi tiếng ồn quá lớn. Hầu hết các bạn đều bận say sưa với đất nặn, với sách, với đồ chơi … theo cách của mình, trong không gian của mình.
Một niềm hạnh phúc bỗng dưng dâng trào trong tim những cô giáo ấy.