Nhiều bạn chia sẻ với mình về việc con bỗng dưng trở nên khó bảo thay vì một em bé thiên thần như trước đó. Trải nghiệm của mình về điều này rất sâu sắc với cô bé S hồi 2,5 tuổi – Người mẹ tảo tần sau một ngày sấp mặt chạy tiến độ dự án, luồn lách trên con đường Giải Phóng đông nghịt khói xe giờ tan tầm để kịp đón con từ trường mầm non. Rồi lơ đễnh thế nào lại bấm luôn tầng khi vào thang máy thay vì để nhi đồng 2,5 tuổi làm, và thế là, cuộc chiến không hồi kết nổ ra 



Nôm na trong những câu chuyện này, đó là có những sự trái ý tưởng như rất đơn giản cũng có thể làm cho em bé phản ứng dữ dội, vật vã, lăn lộn, sẵn sàng khóc khản cổ vài tiếng đồng hồ. Bố mẹ tiến lên không được, lùi xuống không xong, quát nó còn gào to hơn, mà chiều thì sợ con hư mất. Nhà thì còn bao việc: nấu ăn, dọn dẹp, tắm rửa, lo cho đứa lớn học bài, làm nốt công việc đang dở … ối dồi ơi, và nhiều khi…cuộc tranh đấu kết thúc bằng việc “quật cho mấy roi mới chịu” (cái này thì m không có nhá, m chưa oánh con bao giờ). Nhưng sự việc cũng đâu dừng lại đó, sau màn giải quyết vấn đề mà phần ‘thắng” trong phút chốc tưởng chừng như nghiêng về bọn già hơn, nhưng không, sau đó là cả đêm ăn năn, dằn vặt, tự trách bản thân của bọn lớn tuổi này: “mình là người mẹ tệ hại, biết không nên đánh con rồi mà vẫn đánh, biết cần phải bình tĩnh rỗi mà vẫn nổi điên” và vòng lặp đó, có những giai đoạn lặp lại hàng ngày luôn, không hồi kết 
Mình hiểu các bạn khi chia sẻ với mình đều mong muốn có một cách thần thánh nào đó, áp dụng cái là con ngoan luôn. Nhưng sẽ chẳng có điều vi diệu nào như vậy đâu, và thật ra cũng không nên có điều vi diệu đó, lí do vì sao thì các bạn đọc đến cuối nhá.
Tuy nhiên, để giải quyết vấn đề này trong một số bước nhất định, thì mình chia nó ra làm 6 bước như sau, mình rất hi vọng nó đủ rõ ràng và hữu ích:
Quên nó đi. Khi cơn giông đã qua đi. Chúng ta thực sự không cần phải lên lớp hay rao giảng đạo đức hay kiểm điểm các kiểu với trẻ, đặc biệt là với trẻ nhỏ. Thay vào đó, hãy cho trẻ thấy chúng ta quan tâm đến trẻ, lo lắng cho trẻ, mong muốn hiểu điều gì đang diễn ra với trẻ: “Con biết không, con đã rất là cáu ý, con nói con ghét mẹ dù mẹ biết con không hề nghĩ như thế đâu. Có chuyện gì làm con khó chịu như thế? Bạn yên tâm, không cần bạn lên lớp, trẻ hoàn toàn có năng lực nhận ra những sai lầm trong hành động vừa trải qua của mình. Nhưng, cảm xúc luôn là thật, và nó đã qua đi rồi. Bằng cách chấp nhận cảm xúc của trẻ, chúng ta cho trẻ thấy chúng ta yêu trẻ nhường nào, chúng ta tôn trọng những gì trẻ đang trải qua và sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm của trẻ. Bằng cách có môt hình mẫu để học tập, trẻ sẽ dần học được cách kiểm soát cảm xúc của mình, bởi vì quá trình lớn lên của trẻ rất dài, chúng ta đâu cần phải vội vàng đánh mất trải nghiệm lành mạnh này của trẻ.
Nếu như sự vụ chỉ khoảng 20 phút (mà mình tin rằng nó sẽ ngày càng ngắn đi nếu như chúng ta thực tập việc hiện diện và lắng nghe, thông cảm và hiện hữu một cách thực sự). Nhưng nếu nó dài hơn, thì cũng không thực sự cần thiết việc chúng ta nhất định giải quyết xong xuôi và ngồi đó liên tục với trẻ. Chúng ta có thể bắt đầu công việc bếp núc, dọn dẹp – chỉ cần thông báo và làm sao cho trẻ biết rằng chúng ta thực sự chỉ ở quanh đó, thực sự vẫn đang để ý và quan tâm đến trẻ: Mẹ sẽ vào bếp cắm cơm, mẹ vẫn ở đây, mẹ nhìn thấy con, con hãy gọi mẹ bất cứ khi nào con cần, mẹ sẽ quay lại …
Mình biết, những điều này thật sự thử thách. Bản thân mình đến giờ vẫn rất nhiều lúc up down. Bởi vì những cơn giông tố này có thể đến rất bất ngờ, khi đó trạng thái của chúng ta như thế nào nhiều khi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cách chúng ta hành động. Nhưng việc chúng ta thay đổi mindset – thay đổi tư duy, suy nghĩ về cách tiếp cận vấn đề này sẽ chi phối đến 99% cách chúng ta phản ứng lại với con. Vì vậy, hãy thực hành bước 1 thật nhiều, thật nhiều, bằng sự thấu cảm thực sự chứ không phải là mánh khoé hay công thức “điều trị”. Trẻ cần một hình mẫu để học tập, tất cả những gì chúng ta đang thể hiện trước mặt trẻ: Cáu giận hay điềm tĩnh – Yêu thương hay chối bỏ, Kiên nhẫn hay bốc đồng … tất cả sẽ được trẻ hấp thụ như một hình mẫu để kiến tạo nên con người của trẻ trong tương lai, dù bạn có muốn hay không. Hy vọng giáo dục đầu đời đã cho bạn một cách nhìn về “trẻ ăn vạ“