Chuyện 1: Cô H. show một bài học ngôn ngữ cho 3 cô gái đều bắt đầu bằng âm E. Cuối bài học, cả ba cô gái đều bảo cô con muốn được viết, và rằng cô cứ để bọn con trong phòng để làm việc cùng nhau. Thế là cô H. hẹn hò 5 phút nữa sẽ quay lại với các bạn ý trong phòng riêng này. Thế nhưng, cô quên xừ mất.
Mãi đến cuối giờ, hai trong số các bạn tự thoát khỏi phòng riêng và nói với cô:
– Cô ơi, có phải cô đã quên quay lại đón bọn con không? cô bảo là 5ph nữa cô sẽ quay lại đón bọn con.
Cô Hope ôm mặt nhận ra:
– Ôi, cô xin lỗi, quả là cô đã quên mất.
Và thế là, hai cô gái nhỏ thay nhau nói lời thông cảm:
– Ôi không sao đâu cô ạ.
– Ôi không vấn đề gì đâu cô.
– Bọn con đã rất vui khi được nói chuyện với nhau.
– Bọn con đã rất vui khi làm việc với nhau.
– Không sao đâu cô nhé.
– Giờ con có thể quay lại để đón E. được không ạ?
Viếc “đón” và ra khỏi phòng chỉ đơn giản là bấm nút leave trên màn hình thôi. Mình thực sự xúc động và cảm thấy ấm áp với sự thông cảm một cách nhiệt thành của các bạn nhỏ. Đây không biết là lần bao nhiêu mình cảm động về điều này. Chỉ một câu xin lỗi, một sự ái ngại, một cái che mặt biết lỗi của cô thôi cũng khiến các bạn thật hào phóng với những lời động viên không dứt.
Cô bé A. chẳng biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, nghe vậy cũng xen vào:
– Cô ơi, con cũng muốn đi đón E. (Can I pick up Emilia?)
Chuyện 2:
Sau màn chào hỏi đầu giờ, trẻ bắt chọn cho mình một việc mà mình thích. A. mở mic và hướng camera về phía cửa sổ:
– Cô ơi, nắng chiếu qua cửa sổ phòng con. Nắng chiếu vào cái cây của con. Cô có thấy không?
– Cô thấy rồi A ơi. Cô thấy cửa sổ và nắng chiếu vào phòng của con.
– Nắng giúp cô nhìn thấy con nữa đấy!
Rồi cô bé tắt mic và đi ra giá chọn hoạt động, không cần quan tâm câu trả lời của cô là gì.
⇒ Mình không thể mô ta cái giọng nói và khuôn mặt trong trẻo của cô bé, câu chuyện chỉ có vậy. Chỉ đơn giản mình cảm thấy một bầu trời của sự bình yên, tự tin, sự kết nối và làm chủ môi trường.
Chuyện 3:
Chơi một trò chơi nhóm và vận động kiểu funny với nhỏ có 3 chàng trai K. và B. và A. Bỗng K. vô tình đập tay vào chiếc ghế. Con đau và mếu máo khóc. Cô H. động viên và kèm thêm chút cổ vũ: “The boy is strong”. A. dừng hình trong chốc lát rồi nói với cô H. “Cô ơi, bạn gái cũng strong mà!”
⇒ haha, đúng vậy, con gái cũng khỏe chứ. Hỡi những người lớn, hãy luôn cẩn thận và cân nhắc trong việc sử dụng từ ngữ nhé. Chúng ta nhiều khi nói những câu quen miệng, nhưng nhiều khi lại không là sự thật đâu!

K. đang nằm trên bàn còn cô G. thì vừa out khỏi một bài học với một bạn khác và quay trở lại lớp. Nhìn K. nằm dài trên bàn, cô G. ngắm nghía một lúc rồi quyết định hỏi: K. ơi, cô làm việc với con nhé. K. thủng thẳng trả lời: “cô ơi, con đang nghỉ ngơi” – oh, ok K. Rồi trôi qua vài giây, K. lại bật mic và nói: “Và sau khi nghỉ một tí con sẽ làm tiếp cô ạ”. Và khi mình tiếp tục với những công việc khác, quay lại thấy K. đã mang khay đất sét ra và mải mê tạo hình.
⇒ mình nghe câu từ chối của K. và mình cứ tủm tỉm mãi. Sự từ chối này đối với mình chính là một thành công của giáo dục. Lịch sự, nhẹ nhàng, rõ ràng, dứt khoát và đầy sự cảm thông./.
Cả tuần ngập mặt trong giấy tờ, bao nhiêu điều hay ho trôi qua không kịp ghi lại
.
Ngày mai, những em bé Hà Nội lại được đến trường. Thời điểm trẻ nghỉ học rất lâu mới quay lại, với giáo viên Montessori là thời điểm vàng để xây dựng những nhịp điệu của lớp học. Những bài học về lịch sự nhã nhặn, cách để làm việc với nhau trong ngôi nhà của trẻ thơ là những ưu tiên hàng đầu cho những ngày này. Hi vọng tất cả các cô giáo đều có thể chớp cô hội này để thiết lập một lớp học an toàn, dịu dàng, đầy tinh yêu thương. Là nơi mà trẻ thấy mình thuộc về, mình là người làm chủ.
Chúc các em bé, những năm tháng đầy ắp hạnh phúc!